Kim Loan Phan:
Chú ơi lúc trước con tu là chỉ nghĩ sau này được giải thoát về miền Tây Phương Cực lạc và được dư Hội Long Hoa nhưng khi con gặp được Pháp Vovi của Thầy con cô gắng hành pháp thì ý nghĩ của con lại khác hơn trước nếu con nghĩ không đúng con xin chú Bá chỉ dạy cho con và mấy anh chị trong nhóm cùng học hỏi để không có ý nghĩ sai lầm.
Nghiệp lực của mỗi người quá nặng nếu không có Pháp để tu thì khó mà được giải thoát Pháp Vovi của Thầy giải được nghiệp và mang lại sự bình an cho mình lúc còn sống và khi chết được giải thoát nên con thấy nó rất là Siêu Diệu mầu nhiệm vô cùng.
Hội Long Hoa là mình có Pháp để khử trược lưu thanh lấy lại quyền Chủ Nhân ông và day cho Vạn Linh tu những phần không tốt thì mình đuổi nó ra và độ cho những phần tốt được tiến hóa cho nên mình là Chủ Nhân ông quyết định mọi thứ nên gọi là Hội Long Hoa
Miền Cực lạc là khi mình được thanh nhẹ người không còn Sân si Mê Chấp cảm nhận được vạn vật xung quanh có sư sống và thương yêu mọi người với tình thương Thật Sự Trong người lúc nào cũng an vui và hạnh phúc. Khi hành pháp thì người lâng lâng sung sướng vô cùng hòa vào vũ trụ cảm giác Cực Lạc cho nên con nghĩ đây là Thế giới Cực lạc mà người đời thường hay nghỉ nhầm là rán tu đến khi chết thì sẽ về Miền Tây Phương Cực Lạc nhưng không ngờ là khi mình hành đúng Pháp thì nó có ở tại Trần Gian chứ không phải ở đâu hết.
Skype: klphan2012 (Kim Loan Phan)
Chú Bá trả lời:
Loan cũng có tới cảnh thiên đàng rồi. Nhưng tu vôvi nhiều khi đi thẳng vô gốc luôn chứ không có qua các cảnh giới khác.
Nhưng mà hòa vô vũ trụ một chút xíu cho biết thực chất của phần hồn như thế nào thì mình mới biết cái chỗ chánh mà mình phải đi tới. Chứ cảnh thiên đàng cũng không phải là chỗ chánh.
Skype: ThanhBa_Nguyen
Khánh Nam hỏi: Vậy thì chổ chánh là đâu chú?
Chú Bá trả lời: Là tất cả, mình ở khắp nơi. Khắp nơi là không có chổ.
Khánh Nam: Con chỉ hoà được vào vủ trụ. Nhưng chưa có trạng thái mình là tất cả.
Chú Bá trả lời: Cứ tu nữa sẽ tới. Tu không có vị trí không có giai cấp không có hơn thua. Tu không có thi đua. Tu là khai triển cho mình tối đa thông thanh nhẹ tối đa.
Không phải ngồi thiền lâu là hay. Ngồi lâu mà mong cầu hạng nhất là zêro điểm. Rồi không biết tại sao tôi thiền hay vậy mà vẫn không mở trí. Lý luận có giới hạn.
Khánh Nam: Như chú nói. Người ta đi trước là cây sầu riêng. Còn mình là hạt sầu riêng. Lâu ngày nó lớn củng là cây sầu riêng luôn hà.
Chú Bá trả lời: Nhưng mà điển hóa văn. Điển nhẹ đọc thì mở trí còn điển nặng đọc vô thấy bực mình. Không có giấu được với vô vi. Người hôi diện đẹp cũng vẫn hôi.
Khánh Nam: Ai nói hay thì kệ. Mình đọc mà nặng là không hay rồi. Cần gì phải phân bày.
Chú Bá trả lời: Em bé vô tư thích hun hoài.
Không phải mình phân biệt mà mình biết. Mình tu mình biết thì không làm chuyện hại mình. Mình tu để mình biết và phải áp dụng cái biết để đi đến thanh nhẹ.
Đó gọi là trí sáng. Không hại mình là bi và dũng thì thấy hại không làm. Chết là chôn không làm ngơ được. Nhưng mà tùy chuyện nào nên làm ngơ và chuyện nào cần phải giúp. Đó là trí sáng.
Mai Lương: Thời nào cũng có người giống vậy hết. Ban đầu tu rất giỏi, nhưng sau này đi đường khác
Chú Bá trả lời: Hihi cái đó là hột bị lai giống.
Khánh Nam: Thì vậy đó chú. Con muốn cho người ta tu đạt được kết quả tốt là con thấy vui rồi
Chú Bá trả lời: Hồi xưa cũng hay thách đố ai thiền lâu là hay. Con tu có kết quả thì con mới vui. Con làm ngơ con mới có kết quả cao siêu.
Mai Lương: Huynh ơi, e nói vầy nghe kỳ kỳ, sao càng tu càng thấy trong người mình đứa nào cũng có ma nằm sẳn ở trong? Nó chờ lúc mình yếu tinh thần là nó chơi mình liền?
Chú Bá trả lời: Trong một ổ kiến lửa nếu có con nào bị bênh nấm mốc là kiến thợ đem ra bỏ ở ngoài ổ cho nó chết khỏi lây bênh nấm. Anh Bá nói rồi ai cũng có ma quỷ núp bên trong chứ đâu có thánh thiện gì đâu. Đừng nghĩ mình hiền mình tốt.
Khánh Nam: Họ ko biết thì mình từ từ phân giải. Chứ làm khó sai lại càng sai thôi.
Chú Bá trả lời: Phân giải không có được. Dùng điển giải tâm dụng lý không giải tâm được. Họ phải dùng điển và tự giải tâm họ. Mình chỉ khơi giúp họ một chút ban đầu thôi. Nếu họ không chiu tu hành thì họ ránh chịu chứ mình không có đi gánh nghiệp của.người ta. Mình tu giải nghiệp của mình chưa xong mà.
Khánh Nam: Có lúc con ko biết phải nói làm sao. Nhưng nói đại vài ba câu thì thấy họ khác liền
Chú Bá trả lời: Điển là gốc sinh ra mọi chuyện. Họ khác ngay lúc đó thôi. Nhưng nếu họ không cầu tiến và hy sinh để sửa thì rồi cũng như không.
Nam bị dụ. Hihi. Không tin chú Bá thì nữa biết.
Chú Bá không quan tâm mà quan tâm rồi không quan tâm. Biết tại sao không?
Tại vì chú Bá biết có cái luật rồi. Trước sau gì cũng bị đập nếu lì. Hihi
Khánh Nam: Con tin Chú, nhiều lúc củng muốn làm ngơ để lo cho mình lắm chú. Mà con củng ko làm được. Đó là yếu điểm của con đó chú
Chú Bá trả lời: Hihi chú Bá biết Nam mà. Bài thi đó. Có mắt nhìn mà như không thấy.
...........
An Nguyễn: Ca [Khánh Nam] bữa nào lấy điển chửi thử
Chú Bá trả lời: hihi. Có điển chửi người nghe lại khoái chứ. Càng chửi người càng nhẹ.
Điển thanh hóa giải muôn bề
Sông sâu hay cạn mọi miền đều an.
Mai Lương: Hồi đó ông Tư chửi dữ lắm. Sao giờ huynh ko chửi cho thức tâm liền?
Huynh làm thinh cho tự học bài ko vậy? Thôi mai mốt huynh chửi dùm cho tụi e đỡ mất thời gian lòng vòng, làm vậy tu nhanh hơn
Chú Bá trả lời: Ai cứng đầu thì chui cho nó mềm. Ai mềm thì vuốt nhè nhẹ.
Mai lương: Em còn sân sao huynh không chửi dùm?
Chú Bá trả lời: Sân thì xì ra hết sân à. Bye nhé!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét